Mộ Xuân Hoài Cảm Nguyên tác: Đái Thúc Luân
Mộ Xuân Hoài Cảm
Nguyên tác: Đái Thúc Luân
Đới Thúc Luân (732-789) tên chữ là Ấn Công, người Giang Tô, làm quan đến Phủ Châu thứ sử
暮春懷感
戴叔倫
杜宇聲聲喚客愁,
故園何處此登樓。
落花飛絮成春夢,
剩水殘山異昔遊。
歌扇多情明月在,
舞衣無意綵雲收。
東皇去後韶華盡,
老圃寒香別有秋。
CHỮ GIẢN THỂ
暮春怀感
戴叔伦
杜宇声声唤客愁,
故园何处此登楼。
落花飞絮成春梦,
剩水残山异昔游。
歌扇多情明月在,
舞衣无意彩云收。
东皇去后韶华尽,
老圃寒香别有秋。
PHIÊN ÂM
Mùchūn huái gǎn
Dàishūlún
Dù yǔ shēng shēng huàn kè chóu,
Gùyuán hé chù cǐ dēnglóu.
Luòhuā fēi xù chéng chūnmèng,
Shèng shuǐ cán shān yì xī yóu.
Gē shàn duōqíng míngyuè zài,
Wǔ yī wúyì cǎiyún shōu.
Dōng huáng qù hòu sháohuá jǐn,
Lǎo pǔ hán xiāng bié yǒu qiū.
ÂM HÁN VIỆT
Mộ Xuân Hoài Cảm
Đái Thúc Luân
Đỗ Vũ thanh thanh hoán khách sầu,
Cố viên hà xứ thử đăng lâu.
Lạc hoa phi nhứ thành xuân mộng,
Thặng thủy tàn sơn dị tích du.
Ca phiến đa tình minh nguyệt tại,
Vũ y vô ý thái vân thu.
Đông hoàng khứ hậu thiều hoa tận,
Lão phố hàn hương biệt hữu thu.
Chú thích: 1/ Đỗ Vũ, hay Vọng đế, là tên vua nước Thục cuối đời Chu thời tiền sử, bị nước Tần thôn tính ; tương truyền khi chết hóa ra chim chim đỗ quyên, tiếng kêu cuốc cuốc như nhớ nước xưa. 2/ Đông hoàng, tức chúa xuân.
--Dịch nghĩa:--
Nỗi Nhớ Trong Chiều Cuối Xuân
Tiếng chim quyên gợi buồn khách [xa nhà] ;
lần này đang trên lầu cao, thử xem vườn cũ ở phía nào.
Hoa rơi, tơ bay của mùa xuân đã thành giấc mơ ;
[hiện tại] sông đầy nước, núi xác xơ khác chuyến chơi trước.
Màn múa quạt vẫn có tình dưới ánh trăng ;
nhưng màu áo vũ công đã bị mây cuốn đi rồi.
Chúa xuân đã đi, quang cảnh tốt đẹp đã hết ;
cái vườn già nua này đã mang hương lạnh của mùa thu.
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Tiếng chim quyên gợi buồn lòng khách
Đang trên lầu ở cách xa nhà
Hoa bay tơ lượn đã qua
Chỉ còn sông ngập núi đà tàn hoang
Màn múa quạt dưới trăng coi được
Áo vũ công kém trước màu mây
Xuân đi cảnh sắc cũng thay
Vườn già hương lạnh báo nay thu rồi
--Bản dịch của Viên Thu--
Khắc khoải quyên kêu gợi khách sầu,
Nhà xưa, lên gác ngóng phương nào?
Liễu bay hoa rụng, xuân là mộng,
Núi đổ sông tàn, cảnh khác nhau.
Quạt múa lung linh tình nguyệt sáng,
Áo vờn hờ hững ráng mây thâu.
Chúa xuân đi biệt, ngày vui hết,
Vườn cũ hương thu lạnh xạc xào.
--Bản dịch của Trần Minh Tú--
Tiếng quyên gợi khách nhớ nhà
Lên lầu thử ngóng vườn xa chốn nào?
Hoa bay tơ biếc hôm nao
Theo xuân tan biến đi vào giấc mơ
Mặc cho ngọn núi xác xơ
Sông kia đầy nước, cảnh giờ khác xưa
Dưới trăng quạt múa vẫn ưa
Nhưng màu áo cũ mây đưa đi rồi
Xuân tàn cảnh cũng tàn thôi
Hương thu lạnh lạnh thấm nơi vườn già
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các bạn ghé thăm nhà Minh Tú có thể dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]