Giai Nhân
Nguyên tác: Đỗ Phủ
Chỉ thấy người mới cười xinh
Nào hay người cũ lệ tình như mưa
Giai nhân
Tuyệt đại hữu giai nhân
U cư tại không cốc
Tự vân lương gia tử
Linh lạc y thảo mộc
Quan Trung tích táng loạn
Huynh đệ tao sát lục
Quan cao hà túc luận
Bất đắc thu cốt nhục
Thế tình ố suy yết
Vạn sự tùy chuyển chúc
Phu tế khinh bạc nhi
Tân nhân mỹ như ngọc
Hợp hôn thướng tri thời
Uyên ương bất độc túc
Ðản kiến tân nhân tiếu
Ná văn cựu nhân khốc
Tại sơn tuyền thủy thanh
Xuất sơn tuyền thủy trọc
Thị tỳ mãi châu hồi
Khiên la bổ mao ốc
Trích hoa bất sáp phát
Thái bách động doanh cúc
Thiên hàn thúy tụ bạc
Nhật mộ ỷ tu trúc
-- English --
ALONE IN HER BEAUTY
Who is lovelier than she?
Yet she lives alone in an empty valley.
She tells me she came from a good family
Which is humbled now into the dust.
...When trouble arose in the Kuan district,
Her brothers and close kin were killed.
What use were their high offices,
Not even shielding their own lives? --
The world has but scorn for adversity;
Hope goes out, like the light of a candle.
Her husband, with a vagrant heart,
Seeks a new face like a new piece of jade;
And when morning-glories furl at night
And mandarin-ducks lie side by side,
All he can see is the smile of the new love,
While the old love weeps unheard.
The brook was pure in its mountain source,
But away from the mountain its waters darken.
...Waiting for her maid to come from selling pearls
For straw to cover the roof again,
She picks a few flowers, no longer for her hair,
And lets pine-needles fall through her fingers,
And, forgetting her thin silk sleeve and the cold,
She leans in the sunset by a tall bamboo.
--Dịch Nghĩa--
Có người con gái đẹp tuyệt trần,
Sống âm thầm trong núi non vắng vẻ.
Nàng kể lể vốn con nhà đàng hoàng,
Mà nay phiêu dạt cùng với cỏ cây.
Vào buổi Quan Trung loạn lạc xa xưa,
Anh em đều bị sát hại .
Quan quyền cao sang mà kể làm gì,
Chết chẳng nhặt nhạnh được thịt xương .
Tình đời vốn rẻ rúng, ghét bỏ sự suy vi .
Muôn việc tùy cho ngọn đèn nhấp nháy .
Anh chồng là phường bạc bẽo,
Ðem về người mới xinh như ngọc .
Cây hợp hôn còn biết nở đúng lúc,
Chim uyên ương không sống đơn độc .
Chỉ thấy nụ cười của người mới,
Mà không nghe tiếng khóc của người cũ .
Ở trong núi, nước suối được trong sạch,
Ra khỏi núi, nước suối bị vẫn đục .
Người hầu gái đi bán ngọc trở về,
Bứt dây dại che chắn cho mái tranh .
Ngắt đóa hoa mà không cài lên tóc,
Hái lá bách vốc đầy một bụm tay .
Trời buốt giá,tay áo màu xanh mong manh,
Chiều chiều đứng tựa khóm trúc dài .
-- Bản dịch của Trần Trọng Kim --
Người đẹp
Một trang quốc sắc tuyệt đời
Náu thân hiu quạnh ở nơi hang cùng
Kể rằng con cái nhà tông
Sa cơ phải lạc loài cùng cỏ cây
Quan trung loạn lạc những ngày
Anh em bị hại bởi tay hung tàn
Kể chi hiển trật cao quan
Thảm thay đến nổi xương tàn không thu
Tình đời suy có ai phù
Việc đời chi khác đèn cù xoay quanh
Lang quân cũng thói bạc tình
Coi người mới đẹp như hình tiên sa
Biết thời kia dạ hợp hoa
Cặp uyên ương nọ thường là ngủ đôi
Chỉ trông người mới vui cười
Nghe đau tiếng khóc của ai cô phòng
Suối còn trong núi suối trong
Suối ra khỏi núi, suối trông đục ngàu
Sai tì đi bán hạt châu
Lều tranh rác nát phải khâu dây lài
Ngắt hoa mái tóc không cài
Vốc đầy lá Bách, hái hoài không thôi
Lạnh lùng tay áo mỏng tơi
Trời hôm dựa khóm trúc dài thẩn thơ.
-- Bản dịch của Nam Trân --
Có con người đẹp tuyệt vời,
Nương cây nấp cỏ ở nơi hang cùng.
Rằng: “Xưa con gái nhà dòng,
Lạc loài từ buổi Quan Trung gặp nàn.
Anh em đều chịu chết oan,
Xương rơi, thịt nát, kể quan làm gì?
Tình đời ghét yếu, chán suy,
Việc đời muôn đổi khác chi bóng đèn!
Ông chồng gan dạ bạc đen,
Mà cô vợ mới như tiên non Bồng!
Hợp hoan hoa cũng đèo bòng,
Uyên ương chim cũng đậu chung cành dài,
Chỉ nghe vợ mới nô cười,
Khóc than vợ cũ sụt sùi uổng công.
Suối còn ở núi thì trong,
Suối ra khỏi núi vừa xong, đục rồi.
Con hầu đi bán ngọc trai,
Trở về dứt lá dọi ngoài mái tranh.
Bứt hoa chẳng dắt tóc xanh,
Ngắt bòn quả trắc để dành đầy tay,
Trời chiều vạt lụa mỏng bay,
Lạnh lùng đứng tựa gốc cây tre dài”.
Bản dịch Trần Minh Tú
Người đẹp
Có nàng sắc đẹp tuyệt vời
Núi non vắng vẻ, lánh đời trú chân
Vốn dòng gia thế xuất thân
Mà nay phiêu dạt ở gần cỏ cây
Quan Trung loạn chốn xa đây
Anh em bị hại, toàn thây đâu nào
Kể chi quyền quí sang cao
Chết chẳng nhặt được chút nào thịt xương
Suy vi đời vốn chẳng thương
Ngọn đèn nhấp nháy, sự thường khác chi!
Đẹp xinh nàng cũng có thì
Anh chồng bạc bẽo, cưới dì xinh tươi
Hợp hôn biết nở đúng thời
Uyên ương chẳng muốn ở nơi một mình
Chỉ thấy người mới cười xinh
Nào hay người cũ lệ tình như mưa
Ở khe trong vắt có thừa
Mà ra khỏi núi suối vừa đục luôn
Con hầu đem ngọc bán buôn
Trở về bứt lá để luồn mái tranh
Ngắt hoa dắt tóc chẳng đành
Hái thêm lá bách để dành đầy tay
Mỏng xanh ống áo khẽ lay
Chiều lạnh đứng dựa khóm này trúc xanh
Nguyên tác: Đỗ Phủ
Chỉ thấy người mới cười xinh
Nào hay người cũ lệ tình như mưa
Giai nhân
Tuyệt đại hữu giai nhân
U cư tại không cốc
Tự vân lương gia tử
Linh lạc y thảo mộc
Quan Trung tích táng loạn
Huynh đệ tao sát lục
Quan cao hà túc luận
Bất đắc thu cốt nhục
Thế tình ố suy yết
Vạn sự tùy chuyển chúc
Phu tế khinh bạc nhi
Tân nhân mỹ như ngọc
Hợp hôn thướng tri thời
Uyên ương bất độc túc
Ðản kiến tân nhân tiếu
Ná văn cựu nhân khốc
Tại sơn tuyền thủy thanh
Xuất sơn tuyền thủy trọc
Thị tỳ mãi châu hồi
Khiên la bổ mao ốc
Trích hoa bất sáp phát
Thái bách động doanh cúc
Thiên hàn thúy tụ bạc
Nhật mộ ỷ tu trúc
-- English --
ALONE IN HER BEAUTY
Who is lovelier than she?
Yet she lives alone in an empty valley.
She tells me she came from a good family
Which is humbled now into the dust.
...When trouble arose in the Kuan district,
Her brothers and close kin were killed.
What use were their high offices,
Not even shielding their own lives? --
The world has but scorn for adversity;
Hope goes out, like the light of a candle.
Her husband, with a vagrant heart,
Seeks a new face like a new piece of jade;
And when morning-glories furl at night
And mandarin-ducks lie side by side,
All he can see is the smile of the new love,
While the old love weeps unheard.
The brook was pure in its mountain source,
But away from the mountain its waters darken.
...Waiting for her maid to come from selling pearls
For straw to cover the roof again,
She picks a few flowers, no longer for her hair,
And lets pine-needles fall through her fingers,
And, forgetting her thin silk sleeve and the cold,
She leans in the sunset by a tall bamboo.
--Dịch Nghĩa--
Có người con gái đẹp tuyệt trần,
Sống âm thầm trong núi non vắng vẻ.
Nàng kể lể vốn con nhà đàng hoàng,
Mà nay phiêu dạt cùng với cỏ cây.
Vào buổi Quan Trung loạn lạc xa xưa,
Anh em đều bị sát hại .
Quan quyền cao sang mà kể làm gì,
Chết chẳng nhặt nhạnh được thịt xương .
Tình đời vốn rẻ rúng, ghét bỏ sự suy vi .
Muôn việc tùy cho ngọn đèn nhấp nháy .
Anh chồng là phường bạc bẽo,
Ðem về người mới xinh như ngọc .
Cây hợp hôn còn biết nở đúng lúc,
Chim uyên ương không sống đơn độc .
Chỉ thấy nụ cười của người mới,
Mà không nghe tiếng khóc của người cũ .
Ở trong núi, nước suối được trong sạch,
Ra khỏi núi, nước suối bị vẫn đục .
Người hầu gái đi bán ngọc trở về,
Bứt dây dại che chắn cho mái tranh .
Ngắt đóa hoa mà không cài lên tóc,
Hái lá bách vốc đầy một bụm tay .
Trời buốt giá,tay áo màu xanh mong manh,
Chiều chiều đứng tựa khóm trúc dài .
-- Bản dịch của Trần Trọng Kim --
Người đẹp
Một trang quốc sắc tuyệt đời
Náu thân hiu quạnh ở nơi hang cùng
Kể rằng con cái nhà tông
Sa cơ phải lạc loài cùng cỏ cây
Quan trung loạn lạc những ngày
Anh em bị hại bởi tay hung tàn
Kể chi hiển trật cao quan
Thảm thay đến nổi xương tàn không thu
Tình đời suy có ai phù
Việc đời chi khác đèn cù xoay quanh
Lang quân cũng thói bạc tình
Coi người mới đẹp như hình tiên sa
Biết thời kia dạ hợp hoa
Cặp uyên ương nọ thường là ngủ đôi
Chỉ trông người mới vui cười
Nghe đau tiếng khóc của ai cô phòng
Suối còn trong núi suối trong
Suối ra khỏi núi, suối trông đục ngàu
Sai tì đi bán hạt châu
Lều tranh rác nát phải khâu dây lài
Ngắt hoa mái tóc không cài
Vốc đầy lá Bách, hái hoài không thôi
Lạnh lùng tay áo mỏng tơi
Trời hôm dựa khóm trúc dài thẩn thơ.
-- Bản dịch của Nam Trân --
Có con người đẹp tuyệt vời,
Nương cây nấp cỏ ở nơi hang cùng.
Rằng: “Xưa con gái nhà dòng,
Lạc loài từ buổi Quan Trung gặp nàn.
Anh em đều chịu chết oan,
Xương rơi, thịt nát, kể quan làm gì?
Tình đời ghét yếu, chán suy,
Việc đời muôn đổi khác chi bóng đèn!
Ông chồng gan dạ bạc đen,
Mà cô vợ mới như tiên non Bồng!
Hợp hoan hoa cũng đèo bòng,
Uyên ương chim cũng đậu chung cành dài,
Chỉ nghe vợ mới nô cười,
Khóc than vợ cũ sụt sùi uổng công.
Suối còn ở núi thì trong,
Suối ra khỏi núi vừa xong, đục rồi.
Con hầu đi bán ngọc trai,
Trở về dứt lá dọi ngoài mái tranh.
Bứt hoa chẳng dắt tóc xanh,
Ngắt bòn quả trắc để dành đầy tay,
Trời chiều vạt lụa mỏng bay,
Lạnh lùng đứng tựa gốc cây tre dài”.
Bản dịch Trần Minh Tú
Người đẹp
Có nàng sắc đẹp tuyệt vời
Núi non vắng vẻ, lánh đời trú chân
Vốn dòng gia thế xuất thân
Mà nay phiêu dạt ở gần cỏ cây
Quan Trung loạn chốn xa đây
Anh em bị hại, toàn thây đâu nào
Kể chi quyền quí sang cao
Chết chẳng nhặt được chút nào thịt xương
Suy vi đời vốn chẳng thương
Ngọn đèn nhấp nháy, sự thường khác chi!
Đẹp xinh nàng cũng có thì
Anh chồng bạc bẽo, cưới dì xinh tươi
Hợp hôn biết nở đúng thời
Uyên ương chẳng muốn ở nơi một mình
Chỉ thấy người mới cười xinh
Nào hay người cũ lệ tình như mưa
Ở khe trong vắt có thừa
Mà ra khỏi núi suối vừa đục luôn
Con hầu đem ngọc bán buôn
Trở về bứt lá để luồn mái tranh
Ngắt hoa dắt tóc chẳng đành
Hái thêm lá bách để dành đầy tay
Mỏng xanh ống áo khẽ lay
Chiều lạnh đứng dựa khóm này trúc xanh
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các bạn ghé thăm nhà Minh Tú có thể dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment:
Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]